...
Red tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang ngủ đứng. Cậu đã ngủ lúc nào không hay.
Ủa.
Mình ngủ đứng kiểu gì hay vậy trời.
Cậu rút một tay đang đút túi ra và chạm tay vào cổ. Ngay sau đó, tay cậu bị sốc nhiệt nặng.
Heh. Mình ngủ được bao lâu rồi nhỉ.
Người mình lạnh đến nỗi sắp mất cảm giác luôn rồi nè.
Cậu bỗng nhớ lại những điều mà mình vừa hồi tưởng lại trước khi bị ngủ đứng.
"Hay là cậu ấy xin nghỉ... Để chạy trốn?"
“...hahaha.”
"Nghe nó... buồn cười thật. Làm sao một thiên tài như cậu ta lại cố tình xin nghỉ để trốn khỏi một tên yếu đuối như mình chứ nhỉ?" Red tự nhẩm với bản thân. Cậu bất chợt cười một cách cay đắng.
"Mình đáng ra phải xem lại địa vị của bản thân trước khi nghĩ."
Red chợt run lên.
"Giờ này mà không xuống thì chết cóng, thật sự."
Cậu bước ra cửa xuống tầng nhanh nhẹn, chuẩn bị đưa tay cầm vào nằm đấm cửa.
Bỗng nhiên, có tiếng lao vút ập đến...
Bàng!!!! Cánh cửa sân thượng bị hất tung bởi một cú đấm. Red kịp thời né cái cửa hất vào mình với tốc độ phản xạ, run mạnh lên lần nữa vì giật bắn người.
"Rzrzrzrzrz..." Cậu run đến nỗi phát ra mấy tiếng rè rè. "C-c-cái..."
"CỤ MÀYYYYYYYY!!!" Một giọng nói dịu dàng gào lên. "MÀY ĐÂU RỒI THẰNG KIAAAA!!!"
Tên thanh niên to xác vừa đấm bay cửa đó nhảy vồ vào Red.
"T-Trời đất, Maroon..." Red liền lao ngay vào ôm chầm cậu ta nói. "Đ-Đừng..."
"MÀY Ở ĐÂU THẾ HẢ??? BIẾT SCARLET VỚI TAO TÌM MÀY NÃY GIỜ KHÔNG?!"
"Rồi rồi, tôi xin lỗi... B-Bình tĩnh nào..." Red cố làm dịu Maroon lại.
Cơ thể của Red sau cú đạp cửa hết hồn này, run bần bật như bị động kinh.
"G-Giật hết cả mình..."
Đó, Maroon đó.
Maroon là đứa bạn to xác, nhưng khá dễ mến.
Cậu ấy không thể điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ của mình ngoài tức giận, do căn bệnh cuối năm 14 tuổi khiến cậu ấy không thể ngừng cáu cục.
Đến cả bây giờ, Maroon vẫn phải thỉnh thoảng nghỉ học để ở nhà chữa trị.
Nhưng mà...
Red ngước nhìn cái hàng rào bị móp méo do Maroon hất cửa trúng.
Cái căn bệnh này có cái tác dụng phụ hơi quá đáng á...
Công nhận rằng, tác dụng phụ của nó rất đặc biệt. Maroon từ cậu bé hiền lành ngày xưa, giờ đã biến thành một kẻ cục súc với cú đấm sắt thép...
"Vậy thôi, ta xuống đi. Lần sau ông không được đấm loạn xạ như nãy đâu nhé... Cơ sở vật chất của nhà trường đấy."
Nghe xong, Maroon mặt vừa cáu vừa vui, nắm cổ áo Red như con mèo rồi bê xuống dưới tầng. Red bị xách đi, run cầm cập nhưng nhìn xuống dưới sân trường đang chuẩn bị cho lễ Khai giảng.
Sắp sửa khai giảng rồi nhỉ.
...
Chắc là... bỏ cuộc thôi.
Không giấu nổi nữa rồi.
(Hóa ra, Scarlet đã tìm mình khắp trường. Ai mà ngờ được là mình chẳng đi ghé thăm than quan gì cả mà lên một mạch sân thượng hóng gió cơ chứ. Lúc Maroon thả mình xuống còn quỳ kêu mình đừng tự tử... Không biết ai có thể sánh ngang với độ ngây thơ của thằng đấy nhỉ.)
...
Học viện Quý tộc Threrion. Một học viện có nguồn gốc xa xưa vốn chỉ dành cho quý tộc. Kể cả ở hiện tại thì Threrion cũng có một kì thi đầu vào cũng thuộc cấp độ vô cùng khó, chỉ có những học sinh thuộc dòng dõi quý tộc đi cửa sau, những học sinh có lực học xuất sắc hoặc là những học sinh thuộc dạng thần đồng được cấp học bổng bởi nhà trường thì mới có thể vào được. Học viện này đã luôn nằm trong top đầu các học viện danh giá nhất của lục địa Colrial.
Nhìn qua chút về Red, hoàn toàn thấy rõ cậu không thể nào đủ khả năng để vào học ngôi trường cực lớn này. Cậu bình thường đến khó tin, nhà cậu chẳng giàu, chẳng phải quý tộc, mà đến bản thân cậu cũng chỉ có học lực thuộc dạng bình thường.
Tuy nhiên, nhờ vào quá trình nỗ lực không ngừng nghỉ và quyết tâm của bản thân, Red đã vào được Threrion... một cách suýt soát.
"Thực ra điểm mình lúc thi cũng cao mà... Hơn mốc tận 2 điểm đấy chứ."
[Ở đấy mà suýt soát, bài kiểm tra đầu vào ở Threrion hoạt động theo thang điểm 100 mà.]
Threrion có 5 khoa đầu vào: khoa Cơ bản, khoa Kỹ thuật, khoa Nghiên cứu, khoa Điều tiết và khoa khiến Red quyết định chọn ngôi trường này: khoa Guardian. Đây là một trong những lò đào tạo Guardian xuất sắc nhất của cả Northernland, đất nước mà cậu đang sống.
“Muốn trở thành người Mạnh nhất Thế giới thì mình buộc phải là một Guardian!” Trích lại suy nghĩ của Red khi được thầy cô tham vấn nghề nghiệp tương lai.
Guardian chính là những chiến binh thực thụ, sử dụng vũ khí chứa sức mạnh của các Nguyên tố. Họ có vai trò bảo vệ đất nước, thực thi các nhiệm vụ đòi hỏi lòng dũng cảm và chiến đấu, bảo hộ để hoàn thành nhiệm vụ.
Và để có thể trở thành một Guardian, Red buộc phải có khả năng sử dụng Nguyên tố.
Nhưng tuy nhiên, mọi thứ vốn dĩ, đều bất lợi cho Red.
(Bệnh viện, trước khi bắt đầu nhập học.)
Red, lúc này đang chờ thủ tục vào năm nhất trường Threrion, nằm trên giường bệnh. Máy chụp xuyên thấu vừa mới chụp cậu để kiểm tra xong.
Red đang cực kì bồn chồn. Cậu cuối cùng đã đỗ học viện Threrion sau bao nỗ lực học hành miệt mài “sưng cả não”, nhưng vì một lí do nào đó mà lại suýt trượt khoa Guardian, rồi lại được yêu cầu đến bệnh viện để kiểm tra lại một cách kì lạ.
"Không thể nào..." Vị bác sĩ kiểm tra cậu ấy ngạc nhiên khi nhìn vào bảng kết quả.
"Sao vậy ạ, bác sĩ?" Red lo lắng, bật hỏi.
"Đ-Đây cũng là một loại bẩm sinh sao?!"
Bác sĩ đưa sát mặt vào tờ giấy khám nghiệm và nhìn lại vào bảng kết quả một lần nữa, như là ông đang nhìn lầm.
"Mặc dù... ta đã gặp nhiều những trường hợp khuyết thiếu Dây chằng Nguyên tố bẩm sinh, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy một người lại khuyết thiếu Dây chằng Nguyên tố ở hai bàn tay đấy...!"
Dây chằng Nguyên tố, là một đường dây ống tàng hình, đi khắp nơi trên cơ thể. Chúng đi qua tất cả bộ phận trên cơ thể của con người có tồn tại dây thần kinh. Nó cực kì quan trọng với một người có mong ước trở thành một Guardian như Red.
"T-Thế... là như thế nào ạ...?" Giọng Red bỗng tái đi chút như đang sợ hãi.
"...Ta nghĩ rằng ta nên chia buồn với cháu vậy. Tiếc rằng, với dạng bẩm sinh khuyết thiếu này, cháu nên cân nhắc lại việc theo học khoa Guardian." Vị bác sĩ hít sâu. "Cháu bị bẩm sinh mất một mảng Dây chằng Nguyên tố lớn ở cả hai bàn tay. Nếu cháu muốn dùng vũ khí chứa Đá Nguyên tố như một Guardian, ít nhất Dây chằng của cháu phải có độ dài đạt đến hơn cổ tay mới có cơ hội sử dụng năng lượng Nguyên tố được. Dây chằng Nguyên tố không được kết nối với vũ khí chứa Đá Nguyên tố, thì nó sẽ không thể chuyển Năng lượng Nguyên tố vào cơ thể cháu. Nghĩa là, với thể loại khuyết thiếu này, cháu không thể dùng được Nguyên tố như một Guardian đâu.
Red, cứng đơ hoàn toàn. Cậu sốc không nói nên lời.
K-Không thể dùng Nguyên tố...?
Red trơ trơ nhìn vào đôi bàn tay khuyết thiếu Dây chằng của mình. Đây là cú sốc lớn nhất mà cậu từng đối mặt phải, còn thậm tệ hơn cả khi cậu biết Maroon, bạn thân của mình, bị một căn bệnh lạ.
Vậy ra, đó là vì sao mình suýt trượt...
Hah.
Đây không thể là đùa mà nhỉ.
Vị bác sĩ hạ quyển sổ xuống, nói:
"Ta thành thật xin lỗi. Vì đây là bẩm sinh, nên không có cách nào mà bệnh viện có thể giúp cháu được. Dây chằng Nguyên tố hoàn toàn không thể nhìn thấy và cấy ghép nhân tạo được. Ta sẽ gửi lại bảng kết quả về nhà trường nhé."
...
Red lúc này đang vừa tạm biệt Scarlet, vừa đi ra ngoài cổng trường, tiếp tục suy nghĩ về chính bản thân mình.
...
Dù bảng kết quả có vẻ đã được gửi về, nhưng bằng một lí do nào đó, Red vẫn vào được khoa Guardian một cách khá vô lý.
"Phải chăng bên bệnh viện đó đã quên mất gửi về bảng kết quả của mình cho nhà trường?"
Tuy cảm thấy kì lạ, nhưng cậu vẫn tận dụng cơ hội hiếm có đó. Red đã giữ bí mật về sự khuyết thiếu của bản thân và theo học khoa Guardian suốt năm thứ 1. Cậu giấu kĩ càng đến nỗi cậu còn không nói gì hết với bạn thân của mình là Yellow.
Nhưng ngoại lệ duy nhất, chính là gia đình của cậu.
"Trời ơi... Khổ con ghê."
Mẹ Flamboyant ngồi ăn cơm với Red và thằng em Scarlet của cậu. Cả ba mẹ con đang ăn tối với nhau đầm ấm, trước ngày Red nhập học tại Threrion.
"Này mẹ... Mẹ có thể chia buồn với con bằng câu từ với giọng điệu kiểu khác được không ạ." Red nhìn vào bát cơm, lo lắng.
"Không sao anh ơi! Anh có vô năng đi chăng nữa thì em sẽ luôn bảo vệ anh hai cho mà coi!!" Scarlet thốt lên.
Red vẫn vô cùng lo lắng, siết nhẹ tay đang cầm đũa lại. Flamboyant để ý, nói:
"Mẹ biết lúc nào con cũng luôn cố gắng mà. Nếu mẹ có thể hô biến ra Dây chằng Nguyên tố cho con, chắc là mẹ sẽ làm đó."
"Nhưng mẹ có làm được đâu."
"Tuy nhiên."
Mẹ Flamboyant gắp một miếng trứng cho Red. Red ngước nhìn mẹ của mình.
"Mẹ chưa từng thất vọng về con cả, con trai của mẹ."
Mẹ Flamboyant cười hì hì, gắp miếng trứng khác cho Scarlet:
"Mẹ không giỏi câu từ lắm, nhưng bạn của mẹ từng nói với mẹ như vầy: Khó khăn và thử thách có thể được gọi là 'một cơ hội mang tỉ lệ thành công thấp'."
"Con cứ chọn con đường nào mà con muốn đi! Lớn rồi, không còn để mẹ nhắc nhở nữa đâu nhỉ?"
Red nghe đến đây, nhìn xuống miếng trứng ngon lành của mẹ. Cậu mỉm cười.
"Heh. Mình hèn thật đấy."
Mình đã tìm thấy câu trả lời rồi.
...
Dĩ nhiên, không thể nào vào khoa Guardian mà không sử dụng sức mạnh Nguyên tố rồi. Nên sự thật là suốt tất cả học kì dài đằng đẵng ấy, Red đã tìm cách trốn các tiết thực hành kĩ năng như Thể dục bằng mọi giá. Cậu né tránh tất cả bạn bè, né tránh cả thầy cô và chỉ đến để học, sau đó về thẳng nhà không nói một lời. Cậu dần trở thành một người sống nội tâm trong lớp, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với Yellow và dỗ dịu Maroon, còn lại thì cậu né hết.
Mình... Đã luôn cảm thấy khá tuyệt vọng.
Nhìn những bạn khác sử dụng vũ khí Nguyên tố...
Xuất hiện một khung cảnh, Yellow năm thứ 1 đang chật vật sử dụng kiếm Nguyên tố mới được phát bởi thầy cô khoa Guardian. Cô bắn lên trời một tia ánh sáng bé kêu lên:
"Á! Ánh sáng nè, Red!! Cậu có ra đây dùng thử kiếm không?"
"Ừm... Thôi. Tớ có luyện dùng ở nhà rồi."
Red đáp, bụng dạ cậu hơi quặn lại.
Xem Yellow tập cách cầm kiếm...
Nhìn thật háo hức làm sao.
Cậu giơ bàn tay lên, nhìn nó như một kẻ ngáng đường cậu căm ghét.
Mình cũng rất muốn sử dụng Nguyên tố nữa.
...Mình ghét sự thật không thể phủ nhận này.
Lòng tự trọng của Red vô cùng cao. Cậu đã từng thề với bản thân rằng:
Tôi thề sẽ cạp đất nếu để lộ tôi không có khả năng dùng Nguyên tố và bị đuổi khỏi khoa Guardian.
Nếu cậu bị đuổi khỏi khoa Guardian, cậu sẽ không còn cơ hội để trở thành Guardian một lần nào nữa.
Và ước mơ của mình sẽ vĩnh viễn không thành hiện thực.
...
...Nhưng đó là chuyện của năm thứ 1.
Red lôi ra một vật biết bay và phát sáng, chạm vào nó và biến mất. Vật thể đó thì hạ dần xuống đất, nằm tại chỗ.
Lên năm thứ 2, khả năng né tránh như vầy của mình sẽ rơi vào thế bất khả thi.
Mình đã bắt đầu nghe đến những lời đồn đại về bản thân mình trong suốt học kỳ cuối cùng của năm thứ 1 rồi...
Cộng thêm một điều rằng, năm thứ 2 sẽ là năm học đầu tiên mà các học sinh sẽ được tiếp xúc và gặp gỡ với các thầy cô thuộc khoa Guardian của học viện nữa.
Chắc chắn, lên năm 2, cậu sẽ không thể tránh khỏi việc bại lộ bí mật.
Bản thân mình cũng chưa bao giờ muốn điều này diễn ra cả.
Không bao giờ muốn.