Volume 1 - Chapter 2

I'm still alive

Chap 2

Sau một lúc, chúng tôi dừng lại trước một tiệm ăn ở giữa con phố, tôi được Ariel giúp xuống khỏi ngựa, cô ấy buộc ngựa bằng 1 sợi dây thừng, sau đó chúng tôi cùng nhau tiến vào quán.

Trong đó rất đông người đang ngồi ăn, tôi đi theo sau lưng Ariel, đi tới một bàn ăn ở góc quán, ở đó hiện đang có một cô gái khác ngồi trên ghế.

Đó là một cô gái có mái tóc màu cam nhạt, thắt hai bím trên đầu.

“A, đây rồi đây rồi “ – cô gái ấy hớn hở nói.

“Ừm, chào buổi sáng, Lili “ – Ariel mỉm cười và giơ tay lên vẫy với cô gái.

Chúng tôi tiến lại chỗ đó.

“Vậy đây là đứa trẻ mà cậu sẽ dạy hả? “ – cô ấy nhìn tôi và nói.

“Ừ, chính là em ấy đấy “ – Ariel gật đầu, thân thiện nói và nhìn về phía tôi.

Tôi vô thức lùi lại một chút.

“Hm.... nhìn nhóc dễ thương đấy, chị đây là Liliana, cứ gọi là Lili nhé “ – Cô ấy ghé sát vào mặt tôi và nói.

“Vâ...Vâng... chị Lili “ – tôi lúng túng mở miệng.

Sau đó họ không nói gì thêm và bắt đầu ngồi vào bàn.

Tôi ngồi cạnh Ariel, còn Liliana thì ngồi đối diện chúng tôi.

Liliana bắt đầu gọi món, cô ấy gọi ra rất nhiều thứ.

Một lúc sau, phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.

“Có... hơi nhiều thức ăn quá không ạ... “ – tôi khẽ nói.

“Lili luôn gọi nhiều đồ ăn như vậy đấy, mà lúc nào cũng ăn không hết “ – Ariel lên tiếng.

“Ăn uống phải ăn như vậy mới sướng chứ “ – Liliana biện minh.

“Rồi rồi “ – Ariel cười tủm tỉm.

Chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa sáng thịnh soạn này, bụng tôi đã đói meo bởi sự căng thẳng sau khi cưỡi ngựa.

Tôi ăn khá nhiều, tuy nhiên vẫn còn thừa lại gần hai đĩa thức ăn.

“Chờ một chút nhé, tôi đi vệ sinh một chút “ – Ariel lau miệng và nói.

Cô ấy quay lưng, rời khỏi bàn ăn và bước đi.

Sau khi cô ấy đã biến mất khỏi tầm nhìn, Liliana bỗng nói với tôi.

“Này, nhóc có biết rằng, được Ariel dạy dỗ là vinh dự của mình không? “ – Liliana nghiêm túc nói.

“Dạ?” – tôi bối rối trả lời cô ấy.

“Ý chị là sao? “

Liliana đặt chiếc nĩa trong tay xuống bàn, lau miệng bằng giấy và bắt đầu nói.

“Ariel là một đứa trẻ rất đáng thương, mẹ cô ấy mất vào năm cô ấy chỉ mới 5 tuổi “

Liliana nghiêm túc kể lại cho tôi vài thứ về cô giáo của tôi.

“Cha cô ấy thường xuyên đánh đập và mắng chửi cô ấy khi cô ấy bắt đầu tiếp xúc với ma pháp “

“Cha cô ấy là một chiến binh đã nghỉ hưu, ông ấy có một mối thù đặc biệt với pháp thuật mà ngay cả Ariel cũng không rõ lí do “

“Năm lên 7 tuổi, cô ấy bị chính người cha ruột của mình bán cho lũ buôn người, chúng lại càng hành hạ Ariel hơn nữa “

Tôi cảm thấy nghẹn lòng khi nghe Liliana nói ra những từ này, sống mũi tôi cay đỏ lên.

Vào khoảnh khắc đó, những mảnh ký ức mờ nhạt về quá khứ ở kiếp trước của tôi bỗng ùa về, nó khiến tôi hiểu được nỗi đau mà Ariel phải chịu đựng to lớn đến nhường nào.

“Sau đó, bố của chị đã mua Ariel về. Và chị gặp được cô ấy “

“Bố chị mua chị ấy về ư? “

“Ừ, gia đình chị là quý tộc, bố chị tên là Heartman Polch “

Tôi sững người khi nghe đến cái tên Heartman Polch, đó chính là cái tên mà bố mẹ tôi luôn nhắc đến. Ông ấy chính là lãnh chúa của vùng đất nhà tôi đang sống.

“Vậy tiểu thư Liliana tài sắc vẹn toàn được mọi người đó chính là chị ư? “

“Ừm, có thể nói đó chính là chị “

Liliana nở một nụ cười đắc ý.

Nhưng ngay sau đó cô ấy lại trở lại khuôn mặt nghiêm túc cũ.

“Chị quen Ariel từ đó, hai đứa chơi với nhau rất hợp, dần dần Ariel cũng trở thành một thành viên trong gia đình chị luôn “

“Ariel rất có năng khiếu về phép thuật, cô ấy học rất nhanh và thành thạo rất nhiều phép mạnh, hữu ích “

“Đã vậy còn xinh đẹp và tốt bụng nữa “

“Chẳng bao giờ chị thấy cô ấy tức giận với ai cả “

Tôi ngồi lắng nghe Liliana kể về Ariel thêm một lúc lâu nữa.

“À mà này, nhóc có để ý thấy Ariel đi hơi lâu không? “ – Liliana lùi lại, thắc mắc.

“Ừ nhỉ, thông thường chị ấy thường như thế này sao? “ – tôi hỏi lại Liliana.

Chúng tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

“Ở yên nhé, chị sẽ đi xem tình hình “ – Liliana đứng dậy.

“Em đi nữa! “ – tôi nhảy ra khỏi ghế, hấp tấp nói.

“Không được! “ – Liliana chặn tôi

“Tại sao? “ – tôi nhìn Liliana khó hiểu.

“Ở yên đây, đừng hỏi nhiều “ – Liliana nghiêm mặt.

Tôi rùng mình, đành ngoan ngoãn ở lại.

Hử? Tôi ở lại sao, không bao giờ.

Sau khi Liliana biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi chạy tới tiếp tân và nói chuyện này cho họ, sau đó bám theo hướng Liliana đã đi.

Tôi lần theo những hẻm ngách thì thấy Liliana đang chạy rất nhanh.

Tôi cố gắng đuổi theo thì thấy Liliana rẽ vào một con ngõ.

Tôi chạy tới, ngó đầu vào xem.

Tôi sững người, hoàn toàn bất ngờ trước khung cảnh mà tôi thấy.

Trước mắt tôi là rất nhiều người đàn ông đang nằm gục trên đường, và một vài tên vẫn còn đứng.

Có khoảng 4 tên đang bao vây Ariel, cơ thể cô ấy đầy những vết bụi bẩn và mồ hôi chảy đầm đìa vì mệt, gương mặt cô ấy tái nhợt và hơi thở gấp gáp.

Sau lưng mấy tên đàn ông đó là Liliana với khuôn mặt u ám, ánh mắt cô ấy tỏa ra sát khí có thể giết chết bộ não của bất cứ ai nếu bị cô ấy nhìn trúng.