Volume 1 - Chapter 4

I'm still alive

Chapter 4

Tôi không thể nhớ được những gì xảy ra sau đó. Tôi chỉ biết rằng sau khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.

Nó được trang trí rất sang trọng, tôi nghĩ rằng tôi đang ở trong một lâu đài nào đó.

Chẳng lẽ là dinh thự của chị Liliana?

Tôi ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh.

Có vẻ đúng là vậy, đây là phòng của con gái, tôi nhìn vào bên trong chiếc cửa hé mở của một chiếc tủ gần đó thì thấy có rất nhiều váy.

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa phá tan không khi yên lặng lúc đó.

“Này... Lus. “ – Ariel nói vọng qua cánh cửa phòng.

Tôi nhận ra giọng nói của Ariel.

Tôi định trả lời thì lại do dự.

Tôi không hiểu lý do vì sao tôi lại không trả lời Ariel ngay.

Tôi xuống khỏi giường, chạy tới cửa phòng.

Tôi mở cửa và thấy Ariel đang bước đi quay lưng với tôi.

Có vẻ Ariel cũng nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại, thấy tôi đang đứng ở đó.

Cô ấy chạy tới, ôm tôi vào lòng.

“Em tỉnh lại rồi... “ – Giọng nói của cô ấy nhẹ nhõm.

Tôi không kịp phản ứng, nhưng khi nhìn thấy vài giọt nước mắt của Ariel khi cô ấy mặt đối mặt với tôi, tôi không muốn làm gì nữa.

“Chào... buổi sáng. Chị Ariel. “ – tôi khẽ nói.

Tôi liếc sang những ô cửa sổ bên cạnh, nhìn xuống dưới.

Có vẻ như tôi thực sự đang ở trong một lâu đài, hoặc không thì cũng phải là một ngôi nhà rất rộng lớn.

“Em đã ngủ suốt 1 ngày liền đấy... “ – Ariel vẫn ôm chặt tôi.

Tôi sững người, không ngờ mình đã ngủ nhiều như vậy.

“Chị kể lại cho em sự việc lúc đó được không ạ, với lại chị thả em ra một chút nhé... “ – tôi nói.

Ariel nhẹ nhàng thả tôi ra, cô ấy đưa tôi vào phòng và đóng cửa lại.

Rồi cô ấy kể lại cho tôi toàn bộ sự việc lúc đó.

Theo như lời kể của Ariel, thì tôi trúng độc và mất ý thức, rồi tôi được một vài pháp sư của nhà thờ giải độc giúp, vậy nên tôi mới được cứu sống.

Cô ấy còn cho tôi biết thêm về sự nguy hiểm của chất độc mà tôi mắc.

Tôi có thể đã chết vào lúc đó nếu không nhanh chóng được cứu.

Sau một lúc nói chuyện, tôi còn biết thêm rằng Ariel đã ở trong căn phòng này để canh chừng tôi suốt 1 ngày, sau cùng cô ấy buộc phải tới tòa nhà quốc hội để những người ở đó lấy lời khai.

Tôi cảm động trước hành động của Ariel, vô thức nắm lấy tay cô ấy.

“Em cảm ơn chị nhiều lắm “ – tôi nhìn thẳng vào mắt Ariel, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi và nói với cô ấy.

Cô ấy có vẻ bất ngờ, rồi đỏ mặt quay sang chỗ khác.

“Không... không phải “ – Ariel ngượng ngùng nói.

“Nếu không phải em cứu chị, có lẽ chị còn không thể ở đây lúc này đâu. “

Cô ấy từ chối lời cảm ơn của tôi một cách ngượng ngùng. Tôi vẫn nắm chặt tay của cô ấy, bàn tay tôi vừa vặn trong bàn tay cô ấy, ánh mặt tôi vẫn nhìn cô ấy.

“Em nhìn gì vậy... “ – Ariel lại càng đỏ mặt hơn nữa.

Tôi vẫn không phản ứng gì thêm.

“Đừng... đừng nhìn chị nữa... “

“Được rồi... chị cảm ơn em... “

Tôi nở một nụ cười mãn nguyện rồi cùng buông tay cô ấy ra.

Ariel, lúc bấy giờ đang đỏ mặt đỏ mũi, cô ấy thở gấp.

“Đừng trêu chị như vậy chứ... “ – Ariel nói nhỏ.

“Hả? Chị nói gì ạ? “ – tôi hỏi lại.

“Không... không có gì. “ – Ariel quay lưng.

Thực ra tôi nghe rõ hiểu rõ Ariel nói gì, nhưng có vẻ người giáo viên của tôi rất dễ ngại ngùng, và trêu cô ấy cũng khá vui, vậy nên tôi giả vờ như không nghe thấy.

“Mà, em ngủ nhiều như vậy rồi chắc là đói lắm đúng không? “ – Cô ấy trở lại bình thường và hỏi tôi.

Cô ấy nói tôi mới để ý, bụng tôi chắc cũng đã rỗng tuếch rồi.

“Vâng, em cũng thấy khá đói rồi “ – tôi trả lời Ariel.

“Vậy để chị làm thứ gì đó cho em nhé. “

Tôi theo chân Ariel, đi qua các dãy hành lang dài, sang trọng.

“À đúng rồi, đây là đâu vậy chị Ariel? “

“Đây là dinh thự nhà Heartman. “

“Chính là nhà của Liliana đó. “

Tôi đã nhìn thấy các tòa lâu đài, dinh thự rộng lớn trong phim, truyện, đây là lần đầu được thấy trực tiếp, tôi không khỏi bất ngờ bởi sự rộng lớn của nó.

“Em không nghĩ nó lại lớn thế này đấy... “ – tôi ngạc nhiên nói.

“Ừm, em có biết Heartman Polch không? “

“Em có ạ. “

“Ông ấy là một người rất tốt bụng. “

Sau đó Ariel bắt đầu luyên thuyên về sự nhân ái của Heartman Polch - chủ nhân của dinh thự này.

Một lát sau, sau khi chúng tôi xuống 3 tầng cầu thang, xuyên qua rất nhiều hành lang, cuối cùng tôi cũng tới được phòng ăn, đi sâu vào bên trong thì tới được khu bếp.

Tôi thở mạnh vì đi nhiều và mỏi chân, Ariel thấy vậy thì xoa đầu tôi và cười khúc khích.

“Thường thì các chị giúp việc sẽ ở đây nhưng hôm nay họ được lãnh chúa cho phép nghỉ ngơi một hôm. “ – Ariel nói.

Cô ấy đeo tạp dề vào và bắt đầu cột tóc đuôi ngựa.

Tôi xin thề, cảnh tượng ấy là một trong những khoảnh khắc quyến rũ nhất đời người, và tôi chính là một kẻ may mắn được chứng kiến nó ngay trước mắt.

Ariel ngậm lấy chiếc kim cài đầu, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim dài, mượt của cô ấy rồi đưa lên, cô ấy cầm lại chiếc ghim cài và ghim xuyên qua mái tóc.

Lúc đó tôi thấy Ariel không đơn thuần là một cô gái, cô ấy trông giống như một người phụ nữ trưởng thành, gương mặt cô ấy vốn đã xinh đẹp, cộng thêm mái tóc bạch kim khiến cô ấy càng nổi bật nữa.

“Hoàn hảo... “ – tôi nói nhỏ.

Ariel giật mình, quay lại thì thấy tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy lập tức đỏ mặt và tiến tới chỗ tôi chất vấn.

“Em nhìn cái gì đó? “ – Cô ấy giận dữ.

“Rồi còn nói gì nữa đó? “

“Không em đâu có nói gì, cũng đâu nhìn gì. “ – tôi biện minh.

Cô ấy có vẻ muốn nói thêm gì nhưng lại thôi, quay lưng tiến lại bếp và bắt đầu nấu nướng.

Tôi dõi theo Ariel đang hì hục với mấy món đồ ăn.

Một lát sau, cô ấy mang ra một vài món đơn giản.

Tôi vừa ăn vừa nói chuyện với Ariel, tôi thấy Ariel luôn luôn mang trên khuôn mặt một nụ cười rất tươi, dường như cô ấy luôn luôn cảm thấy hạnh phúc, nhưng tôi không dám nói.

Cứ như thế, mối quan hệ của tôi với Ariel càng ngày càng được cải thiện, tôi cũng tự tin hơn khi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng vậy, cô ấy ngày càng cởi mở hơn với tôi, mặc dù ban đầu từ lúc mới gặp, cô ấy luôn khiến tôi có cảm giác yên tâm.

Đúng lúc đó, có một tiếng chuông cửa vang lên.

Không khí bỗng trở nên im ắng.

“Ai vậy nhỉ? “ – tôi thắc mắc.

“Có thể là ai được chứ, cả ngày hôm nay lãnh chúa và mọi người đều nghỉ ngơi, không ở nhà? “ – Ariel khó hiểu nói với tôi.

Nhưng tốt nhất vẫn phải cảnh giác, tôi đặt chiếc nĩa đang cầm trên tay xuống bàn.

Ariel dường như hiểu ý tôi, cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt cô ấy rất nghiêm túc.

Chúnh tôi im lặng một hồi lâu, mọi thứ đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở căng thẳng của Ariel.

Tôi liên tục nhìn ngó xung quanh, cố gắng cảm nhận không gian xung quanh nhiều nhất có thể.

Và rồi, một tiếng nổ lớn vang lên, kéo theo sau đó là một màn khói bụi dày đặc.