Truy Sát

Ở quảng trường Cửu

Huyền Đạo Tông lúc này, một mảnh hoang tàn phế tích trải ra rộng lớn, khói đen

hoà lẫn yêu lực phát tán phủ kín. Từ bên trong hố sâu như vực thẳm hiện ra năm

hoặc sáu thân ảnh chật vật, y phục rách nát, toàn thân xuất hiện nhiều vết

thương trí mạng, nội thể bên trong bị tàn phá nặng nề, kinh mạch đứt đoạn,

xương cốt gãy gỡ, nội tạng vỡ nát, đan phủ cũng gần như tổn hại nặng nề.

“Một kích của Ma

Thần quả nhiên cường hãn, nếu không nhờ có pháp khí Vô Ngân Kim Cương Tháp, chỉ e khó mà toàn mạng

sống sót!” Mục Đạo thu pháp khí vào trong người, hắn bò từng chút rời khỏi miệng

vực sâu lẩm bẩm, hiện tại tứ chi hay nội thể hắn hầu nhu bị huỷ hoại. Cần dưỡng

thương cực kì lâu, có lẽ khoảng mười nam tới trăm năm.

Bên cạnh hắn còn

có thêm bốn vị tộc trưởng khác gồm Minh Nguyệt tộc trưởng Nguyệt Ảnh Tông,

Hoàng Minh tộc trưởng Hoàng Đạo Thiên Tông, cùng hai người khác nữa. Hiện tại

ai nấy đều bị thương thảm, mọi việc trong tộc chỉ nên giao lại toàn bộ cho đứa

con trai bọn họ quản lý.

……

Ở một khu rừng hướng

Loạn Thú Vực, một thân ảnh nữ tử băng lãnh tràn đầy nét sợ hãi bỏ chạy liên tục,

bóng ảnh xuyên qua nhiều rừng cây mà lướt đi, ngoài Yểm La ra còn có thể là ai.

Hiện tại nàng đang bị độc Huyết Thần Tán cùng Vô Tướng Đạo Tán xâm nhập, yêu lực

phân tán khắp cơ thể theo lỗ chân lông thoát ra, đan phủ của nàng cũng đã nứt

ra vài đường, thực lực nàng vốn là Ma Tôn Cảnh viên mãn(tương đương Vị Diện Cảnh

viên mãn) cũng suy yếu đến thảm hại, hiện giờ ngay cả cầm hòn đá nàng cũng khó

mà nắm được.

Bên cạnh nàng còn

có Mục Uyên, lúc phụ thân đẩy nàng rời đi thì hắn một mực theo nàng, nhiều lần

còn ra tay giải vây giúp nàng trốn thoát, điều này khiến nàng nửa tin nửa ngờ,

liệu hắn có phải vì tình cảm phu thê mà giúp nàng? Hay đang tìm cơ hội lập công

để trừ khử nàng.

Phía sau hai người,

hơn hai mươi tên thiếu niên khác nhau truy sát dữ dội. Từng thế công hung hãn bộc

phát mạnh mẽ tung ra, Yểm La cùng Mục Uyên tránh né liên tục, tốc độ cũng vì vậy

mà chậm lại hơn so với lúc trước.

“Yểm La, muội

theo con đường này thoát khỏi khu rừng tới Loạn Thú Vực! Ta ở lại ngăn cản bọn

họ kéo dài thời gian giúp muội!” Đột ngột Mục Uyên dừng lại lên tiếng dặn dò, hắn

dùng một chưởng ôn nhu đẩy nàng về phía sau.

Còn hắn thì quay

người về phía đám chính phái đang truy sát mà tấn công dữ dội, âm thanh thương

kiếm va chạm đinh tai, luồng lực dư ba phản chấn bạo phát lan ra tứ phía.

“Mục Uyên, dù

không biết ngươi giúp ta là thiện hay ác. Nhưng nếu ta thoát được thì ngươi sẽ

là ngoại lệ, đám chính phái kia ta sẽ tự tay diệt!” Yểm La cũng không nhiều lời

mà quay đầu hướng lối ra khu rừng mà bỏ chạy, vừa chạy nàng vừa nhìn lại phía

sau mà thầm nghĩ, nước mắt nàng rơi ra rất nhiều.

“Yểm La, đi theo

huynh!” Đúng lúc này, Mục Uyên xuất hiện với thân thể trọng thương, nhưng hắn lại

không quan tâm mà nắm lấy tay nàng rời khỏi.

Một đường bỏ chạy

xuyên qua nhiều đường mòn khác nhau, hai người cũng thấy được lối ra phía trước.

Mục Uyên liền thở dài lên tiếng: “Sắp tới lối ra rồi, rời khỏi Đông Vực tới Loạn

Thú Vực, muội phải cẩn thận nhiều hơn!”

“Mục Uyên, đa tạ!”

Yểm La hiện tại đã vơi bớt sự nghi ngờ lên người Mục Uyên rồi, nàng bật khóc mà

lên tiếng.

“Xoẹt!” Nhưng

đúng lúc này, nàng ngửi được một mùi vị máu tanh phát tán, từng giọt máu nhỏ xuống

nhuốm đầy hỉ phục của nàng. Ánh mắt nàng mở to cúi xuống nhìn tới, hai con

ngươi co rúm lại mười phần thê lương, một lỗ lớn ở ngay trước ngực của nàng, một

cánh tay nam tử dính đầy máu tươi của nàng xuyên từ phía sau ra trước. Trên bàn

tay còn có đan phủ, trái tim của nàng, trái tim đỏ ánh lên tím sắc hoà quyện đập

liên hồi, đan phủ đã vỡ nát hoàn toàn.

"Tại sao…Mục

Uyên…ta…ta đã chọn tin tưởng chàng…?” Yểm La liếc mắt nhìn phía sau, nàng thấy

được nửa khuôn mặt cực kì quen thuộc đang nở nụ cười quái dị, ánh mắt hắn vậy

mà lạnh lẽo khiến nàng phải thập phần sợ hãi. Miệng lắp bắp phát ra giọng yếu ớt

nỉ non, người nàng tin tưởng nhất lại là kẻ tự tay moi tim phá huy đan phủ của

nàng.

“Yểm La, ta xin lỗi!

Vì Vị Diện này, ta không cho phép bất cứ Yêu Tộc nào tồn tại, cho nên…” Mục Uyển

ghé sát vào tai nàng mà đáp lời, hắn ngửi mùi hương thân thể nàng lần cuối rồi

cười như điên như dại: “Ma Tôn như nàng cũng nên đi theo Ma Thần kia đi!”

“Bụp!” Dứt tiếng,

bàn tay Mục Uyên nắm chặt lại, trái tim Yểm La đang đập theo nhịp đột ngột co

thắt lại dữ dội, ánh mắt nàng mở to nhìn Mục Uyên lên tiếng: “Mục Uyên…ta và

chàng là phu thê…xin chàng nề tình mà tha…tha…!” Chưa dứt câu, trái tim nàng đã

bị bóp náy thành đống thịt bầy nhầy, máu tím đỏ hồng tuôn ra nhuốm toàn bộ y phục

của nàng.

Mất đi trái tim,

cơ thể nàng đột nhiên cứng đơ rồi gục xuống, hai mắt nàng vẫn mở to nhưng đã là

vô hồn, sinh cơ thoáng tan biến , thi thể lạnh ngắt nằm ở dưới đất.

“Xoẹt!” Mấy tên

thiếu tộc trưởng truy đuổi theo nàng cũng tức giận không ít, trong tay cầm

thanh trường kiếm chém xuống thi thể nàng. Vài nhát tung ra phanh thây thi thể

Yểm La làm nhiều mảnh, thân thể đều bị chém ra từng mảng lớn.

“Được rồi!” Mục

Uyên thấy vậy cũng thở dài, sau đó tiến tới ngăn cản bọn họ lại.

“Mục Uyên, ngươi

cũng quá đáng a! Ra tay thì cũng nên ra tay sớm sớm một chút, nếu không phải

ngươi là huynh đệ thì ta sớm xuất hiện nghi ngờ liệu ngươi giúp nàng ta chạy

thoát thật hay không?” Ở một bên, thiếu niên toàn thân cường tráng vạm vỡ tức

giận lên tiếng quát, hắn gọi là Hoàng Kiều là con trai của Hoàng Minh tộc trưởng.

“Haha, cũng vì

nàng ta còn sự đề phòng nên khó ra tay. Đực rồi, chúng ta mau trở về đi, tin tức

Ma Uyên Thánh Điện bị diệt cũng nên loan ra rồi!” Mục Uyên cười nhạt lên tiếng

giải thích, sau đó hắn hoá thành đạo lưu quang mà lao vút đi.

Mấy tên kia còn nấn

ná ở lại một chút, kiếm bén nhọn hung hăng đâm xuống vào lồng ngực Yểm La một

cái. Sau đó mới hả giận mà trở về tộc, đạo lưu quang phát sáng khắp cả khu rừng

mà lao đi.

Khu rừng chớp mắt

trở lại vẻ yên tĩnh đến chết lặng, không một âm thanh tiếng động nào phát ra!

Bên dưới ngọn đồi khu rừng, một thi thể nữ tử bị phanh nhiều mảnh nằm la liệt ở

đó, giữa mi tâm nàng lấp loé quang mang yếu ớt, một giọt máu huyết hồng sẫm xuất

hiện, bên trong giọt máu này có lưu trữ tàn hồn của Yểm La. Nhờ có một chưởng

phụ thân nàng lúc trước, mà lần này nàng may mắn thoát chết, nhưng vẫn là chỉ

còn một tàn hồn yếu ớt mà thôi.

“Cửu

Huyền Đạo Tông, Hoàng Đạo Thiên Tộc, Nguyệt Ảnh Tông, Lăng Thiết Thiên Tông, Thiên Địa

Huyền Môn, Thái Ất Đạo Môn, Huyễn Linh Các Tông, Trảm Thiên

Môn, Hạo Nhiên Kiếm Tông, Đạo Minh Tâm Tông, mối thù diệt tộc này Yểm La ta ghi nhớ. Sau này sẽ trả lại các ngươi

gấp vạn lần!”

Giọt huyết hồng kia lập tức

xuyên qua khu rừng bay đi, hiện tại nàng chỉ còn là tàn hồ nên không thể ở

ngoài thiên địa quá năm ngày, nếu không tàn hồn cuối cùng này sẽ bị huỷ hoại

tan biến.

“Phải tìm một thân xác mới

để đoạt xá!”