"Muốn biết có xứng hay không? Thì chỉ có kẻ si mới có thể hiểu được.”
Những ngón tay mềm mại, chậm rãi vuốt ve mái tóc tôi. Một mùi hương nhẹ nhàng trộn lẫn với hương nến làm ấm lên gian phòng. Cả căn phòng im ắng và tĩnh lặng, chỉ những ngón tay liên tục chạm dài đến gáy tóc.
"Rốt cuộc thì, anh là ai?” - Elfan lên tiếng.
Sự bình yên ấy khiến tôi đắm chìm, chẳng muốn tỉnh táo.
"Em đã không thể tiến thêm bước nào nữa. Kể từ bây giờ…” - Giọng em run lên. “...em chỉ còn là gánh nặng. Thù cha vẫn còn đó. Vậy mà bây giờ…” - Elfan khóc lên thành tiếng. Tiếng nói như mắc kẹt ở họng, chẳng thể nói nên lời.
Một giọt nước khẽ rơi lên trán tôi. Những tiếng nói chạm vào sâu nhất nơi tâm hồn tôi.
“Cụ tổ đã hứa, sẽ giúp anh lên được cấp bảy. Em nghĩ rằng như vậy rất tốt, em vẫn có thể bên cạnh anh…” - giọng em dịu lại, nhưng nước mắt vẫn chảy đều. "...nhưng anh đã lên cấp chín. Em của bây giờ, đã không còn xứng bên cạnh anh nữa.” - Tiếng nức nở của em lại lớn hơn.
Tiếng khóc của Elfan như từng đợt trống vỗ vào lòng tôi. Từng hồi từng hồi, lòng tôi thắt lại. Những nỗi niềm mà Elfan đã gánh chịu, em vẫn chưa chia sẻ cho tôi. Chỉ giữ trong lòng. Vậy mà tôi lại vì bản thân, mà khiến em phải bận lòng nhiều hơn nữa.
Tiếng Elfan cứ thế nhỏ dần, em nhẹ nâng đầu tôi lên chiếc gối bên cạnh. Lặng lẽ lê từng bước chân nặng nề rời đi. Trên người em như mang theo mọi gánh nặng của bản thân rời xa tôi. Em đã bảo vệ tôi khỏi cảm xúc của bản thân suốt thời gian qua sao?
Tiếng bước chân em xa dần. Tôi do dự vì điều gì? Cả cơ thể tôi nóng như lửa, tôi thật ích kỉ. Tôi ngồi dậy, nhanh chóng lao vụt theo Elfan. Ôm em thật chặt từ phía sau.
"Anh xin lỗi. Anh thật ngốc. Mãi chẳng thể hiểu được sự khổ cực của em.” - Giọng tôi dịu đi.
"Anh, anh đang nói gì thế?” - Giọng em ngập ngừng, em quay lại nhìn tôi. Nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mắt.
"Anh đã quyết định rồi. Hãy đi cùng anh, sau này anh sẽ bảo vệ em.” - Hướng ánh nhìn thẳng vào mắt em. Tôi muốn em biết rằng tôi đã quyết định.
“... nhưng em, không xứng với anh nữa.” - Giọng Elfan trở nên rệu rã, đôi mắt lại đỏ hoe như sắp khóc.
Tôi ôm chặt khuôn mặt em vào lòng. Hận chỉ không thể in rõ khuôn mặt em mãi trong tim tôi.
"Em chỉ cần đồng ý. Em là người của anh, chỉ cần anh nói xứng, không ai có quyền ý kiến cả.” - Giọng tôi cứng rắn.
"Nhưng sau này, mỗi khi nhìn thấy hào quang của anh. Bản thân em sẽ mãi chìm trong cái bóng của anh. Em có thể cho phép mình yếu hơn người em yêu. Nhưng em không thể chấp nhận việc em không có ích gì với anh ấy.” - Giọng Elfan trở nên dữ dội, em bắt đầu kháng cự, đôi tay không ngừng dùng sức đẩy tôi ra.
Tôi giải phóng ma lực, bao trùm cả khu vực rộng lớn xung quanh tôi lúc này. Elfan cảm nhận được áp bức liền đứng im không nhúc nhích.
"Em ghét anh rồi sao?” - Tôi nói.
"Em không, em chỉ không xứng...” - Giọng em rung rung như không chấp nhận.
Tôi đẩy Elfan vào sát tường, mặt đối mặt với em. Ánh mắt tôi lộ rõ sự cưỡng ép.
"Bây giờ anh không hỏi ý em nữa. Anh muốn em ở bên cạnh anh. Em chỉ cần nói em muốn hay không mà thôi.” - Tôi nhìn em đầy kiên định.
"Em” - Elfan ngập ngừng.
Tôi nắm lấy chiếc cằm bé nhỏ của em. Không một động tác thừa, đặt môi lên môi của Elfan. Tôi đã khẳng định chủ quyền của bản thân.
Ánh mắt Elfan nhìn tôi ngỡ ngàng, thoáng đưa tay chống cự nhưng rồi dừng lại.
“Nếu quá khó để quyết định thì hãy để anh thay em. Chỉ cần trái tim của em ở chỗ anh, anh sẽ thay em gánh vác mọi thứ.” - Tôi nhìn chằm chằm Elfan. Em chỉ im lặng khẽ gật đầu.
Sau khi thấy Elfan đã gật đầu, tôi an tâm hơn. Trong đầu đã nghĩ về mối quan hệ của cả hai, vậy chúng ta bây giờ gì?
Tôi vô ý để thời gian trôi qua dù bản thân đang ép Elfan vào tường.
"Anh à, lạnh.” - Elfan nói nhỏ như sợ phá rối dòng suy nghĩ của tôi.
Thoáng giật người, tôi đưa Elfan vào trong nhà.
Chúng tôi chỉ ngồi trên ghế, mặt đối mặt thật lâu. Nhưng chẳng ai lên tiếng. Cả hai đều có những suy nghĩ của riêng mình.
"Vậy, chúng ta bây giờ là gì của nhau?” - Elfan ngại ngùng lên tiếng xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Anh nghĩ chúng ta đã là người yêu của nhau chăng.” - Tôi ngập ngừng vì xưa nay cả tôi và Elfan đều rất ít thổ lộ tình cảm thẳng thắng như vầy.
"Em còn tưởng, vừa rồi anh đã cầu hôn em.” - Elfan thoáng thất vọng, ánh mắt rời khỏi người tôi mà nhìn vào ngọn nến chập chờn trước mặt.
"Vậy, anh nói lại có được không?” - Tôi ngượng ngùng khi nhận ra mình lại thiếu tinh tế.
"Không.” - Giọng Elfan đầy giận dỗi, nhưng cũng thật đáng yêu.
Elfan liền liếc nhẹ tôi một cái. Khiến tôi ngừng lại một nhịp. Không dám nói tiếp.
"Đợi khi anh giúp em báo thù cho cha. Em sẽ gả cho anh. Thế nào?” - Elfan liền dịu dàng nhìn tôi.
"Được. Anh hứa với em, anh sẽ báo thù cho cha của chúng ta.” - Tôi nói ra với giọng điệu tự tin.
"Đừng hòng gài em. Chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu.” - Khuôn mặt Elfan dần trở nên tự nhiên, môi em cong lên đầy vui vẻ.
Nhìn thấy Elfan đã vui trở lại, tôi nhận ra bản thân cũng chỉ cần như vậy là đủ.
Rời ánh mắt khỏi Elfan, tôi mới biết bản thân đang ở trong căn nhà gỗ của chúng tôi ở vách đá.
"Sau chúng ta lại quay về đây rồi?” - Tôi hỏi.
Elfan đứng dậy, đi vào bếp.
"Còn không nhờ anh đột phá, thì làng của họ còn có thể ở thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.” - Elfan nói giọng có chút trách móc.
Tôi mới nhớ bản thân đã tạo ra động tĩnh lớn thế nào.
“Lát nữa anh sẽ đi xin lỗi mọi người. Em đi cùng anh nhé.” - Tôi lúc này chỉ sợ nếu không có Elfan đi cùng, họ có thể liều mạng với tôi không chừng.
“Không đâu. Anh bây giờ mà tới đó thì họ sẽ không nể mặt đâu.” - Giọng em có chút cao vì phải nói ra từ bếp.
“Vậy anh phải làm sao đây?” - Tôi ngượng ngùng.
“Anh chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt họ là được.” - Elfan nói vọng ra từ xa.
“Nhưng nếu anh cứ thế mà đi, có phải quá thất lễ không?” - Tôi nói.
Elfan bước ra từ bếp, tay lại cầm chiếc đĩa đầy ắp thịt.
“Sư tổ đã khó lắm mới thuyết phục họ bỏ qua cho anh. Bây giờ nếu anh quay lại đó thì mới là thất lễ đó.” - Em vừa nói tay đã đặt một chiếc đĩa trước mặt tôi.
Cảnh tượng này vẫn là Elfan và bữa tối do chính em chuẩn bị. Nghĩ tới cảnh tượng được sống thế này mãi cũng tốt, khóe miệng tôi bỗng nhếch lên.
“Quản lý mặt anh tốt vào. Nụ cười kỳ cục quá.” - Elfan nói có chút giận dỗi.
“Em hông thể tin rằng, sau khi dúp mọi người có ơ hội xây nà mới để ở. Anh nhại có thể cười như thế chứ.” - Tiếng em như ngọng khi phải vừa nhai vừa nói.
“Cô bé à, nhai hết rồi nói nhé.” - Tôi mỉm cười, nhìn em.
Elfan im lặng chỉ tập trung ngồi nhai chỗ thịt trước mặt. Má em phồng lên vì phải nhét quá nhiều thịt cũng trở nên đáng yêu một cách kỳ lạ.
Elfan và tôi cứ thế ăn hết bữa ăn. Elfan sau bữa ăn liền nhắc với tôi rằng. Ngài Elfhino đã điều tra về gia tộc Fluretai, họ chính là nguyên nhân đứng sau sự thất thủ của thành Kazenoya. Những tháng gần đây, gia tộc của họ đã xuất hiện rất nhiều nhân tài. Trong đó con gái trưởng là Ayesa đã lên được cấp 8 cả cơ thể lẫn linh hồn và cơ thể. Kairo thì đã một chân vào bước cơ thể cấp 10, linh hồn đã nằm ở cấp 9. Những người con khác của gia tộc cũng tăng tốc phát triển một cách nhanh chóng. Tốc độ phát triển đó đã vượt xa người thường, nhưng không ai biết nguyên nhân. Còn có một nguồn tin cho rằng Mia là con gái út của gia tộc đã bỏ nhà đi, hiện vẫn chưa biết tung tích ở đâu.
Còn lục địa chúng tôi đang ở hiện tại là một hòn đảo bay trên không, nơi này ở rất xa thành Kazenoya. Muốn quay trở về phải vào vùng trung tâm của hòn đảo để dùng cổng dịch chuyển quay trở về.
Đứng trước thế lực của kẻ thù tôi không chùn bước. Vì tương lai tôi sẽ phải đối mặt với kẻ thù còn mạnh hơn. Chỉ là bây giờ tôi cần tìm cách giúp bản thân tăng thêm thực lực nếu muốn nắm chắc phần thắng.
Chúng tôi cũng chuẩn bị mang theo nhiều dược liệu nhất trước khi đi. Elfan vẫn dấu tôi mang theo côn trùng để luyện thuốc. Dù tôi đã lần nữa phản đối. Em ấy còn vênh mặt lên và nói.
“Không có hy sinh. Không có chiến thắng.” - Giọng đầy tự tin.
“Nhưng người hy sinh là anh cũng có quyền chọn cách hy sinh cho bản thân chứ.” - Tôi nói giọng uất ức.
“Xin lỗi anh nhưng không.” - Elfan nghịch ngợm càng lấy nhiều bọ hơn.
Tôi chỉ sợ càng nói thì sẽ càng có nhiều ‘bọ’ hơn trong cuộc hành trình này. Nên chỉ đành im lặng để em làm theo ý mình. Từ xa tôi vẫn thấy khuôn mặt đắc ý đầy đáng ghét nhưng vẫn thật đáng yêu.
Tôi chỉ có thể cảm thán. Tình yêu. Thật thú dị.