Chương 13

"Giới hạn của mỗi con người đều nằm ở chính suy nghĩ của họ.”

Lắng nghe tiếng chim ríu rít, tiếng xào xạc của lá cây. Cảm nhận hơi ấm dàn trải không đều trên da. Cùng với mùi hương mang đầy sự thân thuộc. Tỉnh dậy trên cây, Elfan đang ngồi cạn tôi lúc này. Em ấy hướng tầm mắt lên bầu trời. Trời lúc đã sáng, chẳng có ngôi sao nào cũng không có thứ gì trên đấy cả.

"Em đã ở đây từ khi nào?” - Tôi mở lời, bản thân còn chưa tỉnh hẳn.

Elfan mỉm cười. Đung đưa đôi chân trên cây đầy vô tư. 

"Em đã xin sư tổ lên đây với anh từ sớm.” - Em ấy nhìn tôi như tò mò gì đó.

“Đêm qua sư tổ chỉ mất hai giờ để kiểm tra tổng thể cho em. Sau đó em đã đến đây ngay. Phát hiện ra một vấn đề…” - Nói tới đây, em ngập ngừng, tay lại chỉ về phía căn nhà.

"Đố anh biết, có gì trong căn nhà đó?” - Em vẫn cười vô tư.

Não tôi lúc này như chỉ toàn đậu hủ. Chẳng thể nghĩ ra gì. 

"Anh không biết.” - Tôi ngập ngừng.

Elfan nắm lấy tay tôi cùng quay trở lại ngôi nhà bên dưới. Trước khi bước vào vẫn còn chút tinh nghịch mà nhìn tôi.

"Anh thật sự không đoán ra sao?” - Em đứng chặn cánh cửa, ánh mắt nhìn tôi như trông đợi.

"Anh thật sự không biết.” - Tôi vẫn ngập ngừng.

Elfan thở dài một hơi nhẹ. Em mở cửa, rồi kéo lấy tay tôi vào trong. Bên trong căn phòng là một bữa tiệc thịnh có đủ thịt thú, hải sản và rau củ. Tôi thoáng chút bất ngờ.

"Đồ ăn sao? Nhưng nhiều thế này, thật sự là chỉ hai chúng ta ăn sao?” - Nhìn vào đôi mắt Elfan thật kỹ. Tôi nhận ra, có vẻ bí mật của em vẫn chưa hết. Khi đôi mắt ấy không ngừng liếc trái liếc phải. 

"Cụ tổ Elfhino đã từng nói, ở trong làng. Nếu muốn…” - Khuôn mặt em đỏ bừng.

"Muốn gì vậy?” - Tôi nói theo.

“... nếu muốn kết hôn. Thì người cầu hôn, phải là con gái.” - Giọng em run lên. Như vì ngại ngùng mà chẳng thể nói bình thường.

Tôi bất ngờ, 'kết hôn’ ư? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Từ trước tới nay, vì sự hy sinh của ngài Rangar đã khiến tôi quyết tâm bảo vệ Elfan. Nhưng giờ đây, khi em nhắc tới. Tôi nhận ra mình vẫn chưa rõ ràng trong mối quan hệ này. Tôi thoáng nghĩ về Ayesa, cô ấy từng giúp tôi rất nhiều. Cũng là người rất quan trọng, những cảm xúc dâng lên. Tôi như hóa đá.

Elfan như nhìn ra trong mắt tôi có sự do dự.

"Em xin lỗi. Hình như em nhắc không đúng lúc. Anh hãy quên chuyện đó đi nhé.” - Em nói khẩn trương.

“Anh lại đây. Những món này em đều bỏ rất nhiều tâm huyết. Anh không được ăn thừa thứ gì đó.” - Elfan nhanh chóng điều chỉnh giọng nói của em cho bình thường.

Tôi có thể nghe ra được sự khó xử của Elfan. Em ấy đã lên tiếng nhưng tôi lại nghĩ về một cô gái khác lúc này.

Tôi im lặng. Suy nghĩ thật kỹ những gì đã trải qua cùng Elfan. Tôi đã hứa bảo vệ em ấy cả đời. Và tôi cũng đã nói em ấy là người nhà tôi.

Giờ đây trong lòng tôi chia làm hai phe. Một bên muốn vì trách nhiệm mà chọn bên cạnh em. Một bên muốn vì cảm xúc mà chọn đợi thêm một thời gian. 

"Elfan. Anh muốn hỏi em.” - Tôi nhìn thẳng vào mắt Elfan. Giọng điệu nghiêm túc. 

Nhìn thấy tôi nghiêm túc, em ấy ngồi ngay ngắn chú tâm.

"Anh cứ nói ạ.” - Giọng em dịu dàng.

"Thời gian bên cạnh em, thật sự quý báu với anh. Chỉ là, anh vẫn chưa biết cảm xúc của anh giữa hai chúng ta cụ thể là như thế nào? Anh gọi em là người nhà và anh cũng thành tâm muốn bảo vệ em mãi mãi. Nhưng anh không cảm thấy sự lãng mạn giữa hai chúng ta.” - Tôi nói ngập ngừng.

Khuôn mặt Elfan thoáng qua một nét thất vọng rồi vơi đi. Em nhìn thẳng vào mắt tôi. 

"Em sẽ không ép anh đâu. Vì vậy, anh có thể thoải mái suy nghĩ. Nhưng vì anh đã cảm giác khác với điều anh muốn làm, nên em sẽ cho anh thời gian để cảm nhận. Em rất thông cảm cho anh, nhưng em cũng muốn bảo vệ bản thân. Vì vậy, có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách từ bây giờ. Để cả hai có thêm thời gian suy nghĩ thật kỹ.” - Nói dứt câu Elfan đứng dậy thật nhanh, rồi bước ra cửa mà chẳng để tôi kịp nói câu nào. Chỉ để lại câu nói trước khi rời đi. "Sư tổ tìm anh có việc. Ăn xong, hãy đến tìm ngài ấy. Em xin phép đi trước.” - Elfan rời đi nhanh chóng. 

Cả căn phòng chỉ còn mình tôi ngồi đó với đống cảm xúc hỗn độn. Tôi tự dằn vặt mình vì đã hứa hẹn nhưng lại làm em ấy tổn thương. Nhưng lời hứa với Ayesa vẫn ở đó. Tôi vẫn chưa quên, thậm chí còn mong chờ.

Nhìn lấy những món ăn đẹp mắt đầy khắp bàn. Tôi nghe lời Elfan cố ăn hết chỗ thức ăn đó. Dù đồ ăn rất ngon, nhưng lòng tôi nặng trĩu. Như thể chẳng tiêu hóa nổi chỗ đồ ăn trước mắt dù rất muốn. Cố ăn bằng hết, tôi chỉ chừa lại những miếng thịt ngon nhất. Gói chúng lại, tôi mang theo bên mình. 

Đã hai giờ trôi qua, tôi nghe theo lời Elfan đến nơi của ngài Elfhino. Hôm nay bên ngoài vậy mà chẳng có ai canh chừng. Đẩy cánh cửa đá bước vào bên trong. 

"Kuro, cậu tới rồi.” - Ngài Elfhino tiến tới. 

"Con đã tới theo lời ngài.” - Giọng tôi chùng xuống, tôi vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc phức tạp với Elfan.

Ngài Elfhino có vẻ không nhận ra điều đó.

"Ta gọi cậu tới đây chính là tặng cậu một món quà.” - Ngài ấy dẫn tôi đi ma một mật thất nằm sâu bên dưới.

Tôi bất ngờ vì bên dưới ngôi nhà của ngài Elfhino đều xây bằng những viên ngọc xanh biết, chúng có viên còn rất to. Dùng cảm quan ma thuật, nhìn thấy những viên đá này đang nuôi dưỡng một ngoại lực kỳ lạ bên trong. Những thứ đó khi đến gần linh hồn lại có tác dụng hồi phục lạ thường.

"Cậu tò mò những viên đá này đúng không? Chúng được ta đem về từ một khu mỏ thiên thạch cách đây không xa. Những thiên thạch này đến từ không gian khác. Năng lực của chúng đúng là rất tốt, còn không có tác dụng phụ nên ta rất thích.” - Ngài ấy cười đầy đắc ý.

"Nếu chúng tốt như vậy. Sau ngài không chia sẻ cho mọi người.” - Tôi hỏi.

"Ban đầu thứ này vốn là làm cho mọi người dùng. Nhưng ta đã mua lại hết. Là bọn họ mê tiền thôi. Ha ha ha…” - Ông cười đắc ý.

Tôi cũng cười gượng. Chẳng hỏi tiếp.

Chúng tôi đi trên một đoạn cầu thang liên xục xoáy sâu xuống bên dưới. Dưới đáy là một khu vực rộng lớn, bên dưới đất vẽ một ma trận bí ẩn. Khi chúng tôi vừa xuống được đáy. Ngài Elfhino liền nói.

"Món quà ta tặng cậu chính là giúp cậu lên cấp bảy. Thế nào?” - Ngài nói với giọng tự tin.

“Con không làm gì mà được nhận, con cảm thấy bản thân không xứng. Cảm ơn ngài Elfhino, nhưng con không thể nhận món quà này.” - Tôi cúi đầu. 

“Ta không tặng cậu, ta tặng cho Elfan. Hôm qua ta đã kiểm tra, linh hồn con bé đã bị tổn hại. Không thể lên cấp được nữa. Bây giờ chỉ có cậu, ta muốn cậu mạnh lên. Để bảo vệ con bé. Có được không?” - Nét mặt ngài trở nên u buồn. Giọng nói nặng nề.

Nghĩ tới việc Elfan đã muốn giữ khoảng cách với tôi. Nếu tôi nhận món quà này, thì sẽ giống một kẻ cơ hội. Tôi do dự một hồi lâu.

"Cậu không muốn bảo vệ con bé nữa sao?” - Ngài Elfhino hoài nghi hỏi.

"Không phải. Chỉ là giữa chúng con vừa xuất hiện khuất mắt. Elfan đã nói, sẽ giữ khoảng cách với con.” - Giọng tôi nhỏ lại, vẫn chưa thể quyết định.

Ngài Elfhino im lặng. Chỉ lặng lẽ bước lại giữa ma trận, kích hoạt bọn chúng.

"Nhóc con. Cặp đôi nào cũng có lúc cãi nhau. Coi như đây là món quà cậu đã đem con bé về làng. Nếu sau này nó không muốn đi cùng cậu nữa. Đây cũng sẽ là quà cắt đứt nhân quả của cậu và nó.” - Ngài vừa nói vừa dùng ma thuật kéo tôi vào giữa mắt trận.

"Khởi.” - Ngài nói to một tiếng, ma trận liên tục hút lấy sức mạnh từ những viên đá xung quanh rồi truyền vào cơ thể tôi. 

Cơ thể nóng lên, chính xác là cả linh hồn và cơ thể. Một luồng ma thuật kỳ lạ liên tục xâm nhập vào cơ thể. Không. Chúng không phải ma thuật, giống như một loại sức mạnh bồi bổ linh hồn nhưng không phải ma lực thường thấy ở thế giới này. Linh hồn tôi bắt đầu phản ứng. 

***

Ngay lúc này, tôi bị kéo vào mộng cảnh của bản thân. Lần nữa lại được gặp người con trai giống hệt tôi.

"Ma lực đó đã giúp tôi khôi phục. Cảm ơn cậu.” - Người con trai giống tôi nói.

"Cậu rốt cuộc là ai?” - Tôi nghiêm túc.

"Tôi là Kazeron, linh hồn thứ hai của cơ thể này. Không. Phải nói là đầu tiên.” - Giọng điệu câu ta khiến tôi tò mò.

Cậu ta nói tiếp.

"Cậu hẳn có rất nhiều câu hỏi. Trước kia không có thời gian. Nhưng bây giờ tôi sẽ cho cậu biết.” - Cậu ta bước tới, đưa ngón tay chạm vào tráng tôi. Một luồng ký ức xông thẳng vào.

Ký ức đó chính là thời điểm Kazeron được sinh ra. Cậu ta chỉ biết từ khi sinh ra, bản thân đã ở cùng mẹ. Người mẹ đó chính là nữ thần cây cỏ Usami, cũng chính là người phụ nữ mà tôi đã nhìn thấy trong mộng cảnh. Kazeron cùng với mẹ của mình sống những ngày tháng bình yên ở lãnh thổ của bà ấy. Nơi đó là một khu rừng rộng lớn với một cây cổ thụ to ở giữa, nó bao trùm lấy cả khu rừng. Cây cổ thụ đó phát ra hào quang bảo vệ khu rừng cùng những sinh vật bên trong. Cho tới một ngày, ba người đàn ông kỳ lạ đã xuất hiện. Một kẻ cầm kiếm, một kẻ cầm sách và một kẻ chỉ đi tay không. Họ trùm kín người như sợ bị nhận diện. Ba người họ yêu cầu ngài Usami rời đi, nhưng bà ấy không chấp nhận. Và thế là vào một đêm trăng, người đàn ông tay cầm kiếm đã âm thầm lẻn vào bắt cóc Kazeron. Họ lấy cậu ta làm điều kiện trao đổi. Nhưng ngài Usami khóc hết nước mắt cầu xin họ tha cho Kazeron, cũng không chọn rời khỏi cái cây đó. Bà ấy còn tuyên bố, nếu Kazeron bị gì, bà nhất định sẽ khiến tất cả họ chôn cùng. Chỉ không ngờ, ba người đàn ông đó lại trực tiếp cắt đầu Kazeron trước mặt bà. Trong cơn tức giận, bà đã rời khỏi cây cổ thụ, toàn lực truy sát ba người đàn ông đó. Tiếc rằng, đó chỉ cách chúng dụ bà ấy rời khỏi cây cổ thụ. Bà rơi vào bẫy của kẻ thù, bị chúng luyện hóa thành một hạt giống. Hạt giống đó được trồng trong một không gian kín đáo bên dưới một mảnh đất mà chỉ có kẻ trồng mới biết. Hạt giống đó đã lên cây, rễ của nó bị nguyền rủa cắm vào không gian, hút lấy những luồng khí độc hại. Tốn trăm năm luyện hóa vào cây thì bị kẻ trồng rút đi tất cả. Sau đó thần chiến tranh Kuga mang theo vết thương từ chiến trường ngoại giới trở về. 

Tương truyền, mỗi thế giới muốn tồn tại. Mỗi một nghìn năm, sẽ phải cử mười người mạnh nhất ra ngoại giới nghênh chiến. Chỉ mười thế giới được giữ lại và họ sẽ được miễn cho một nghìn năm tiếp theo. Nhưng những thế giới thất bại sẽ bị thần của ngoại giới hủy diệt và tái tạo lại để tìm ra kẻ mạnh hơn.

Quay trở lại với ký ức về Kuga, năm đó ngài từ chiến trường ngoại giới trở về. Toàn thân thương tích, còn nghe tin vợ của ngài chính là nữ thần Usami đã bị người khác hãm hại. Ông tức giận, quyết tìm ra kẻ đứng sau. Trời không phụ lòng người, tuy đã tìm ra nhưng bản thân bị thương không dưỡng quá lâu đã khiến ông suy yếu rõ rệt.

Khi gặp bọn chúng, một kẻ có kiếm pháp đã gần đạt tới cấp độ của thần, một kẻ rất sắc sảo khôn khéo, luôn dùng thủ đoạn để đối chiến với Kuga và kẻ cuối là một người sử dụng pháp tắc khiển đất. Ba người họ liên thủ đã khiến Kuga thất bại ông ngã xuống, nhưng oán niệm mãi không tan. Những môn đồ theo ông đã quyết tâm lấy lại công bằng cho người họ tôn sùng. Những cuộc chiến vẫn xảy ra nhiều năm sau đó, những môn đồ đó luôn cho rằng ở bên dưới đường trảm cuối cùng của ông lên kẻ thù năm đó, chính là nơi nữ thần Usami bị giam cầm. 

"Vậy ra những câu chuyện năm được nghe ở tu viện, đều là giả dối sao?” - Tôi nói đầy nghi hoặc.

Về phần Kazeron, thời điểm cậu bị cắt đi phần đầu cậu đã chết. Nhưng oán khí bản thân đã níu kéo một chút sinh mệnh. Kazeron đã ước, cậu muốn được gặp cha cậu và cậu sẵn sàng hy sinh mọi thứ cậu có. Chính thời điểm đó, một vết nứt không gian đã hút lấy cơ thể cậu. Tới khi linh hồn lấy lại ý thức thì nhận ra cơ thể của mình đã bị một linh hồn khác điều khiển.

"Vậy cuối cùng, thân phận của cơ thể này. Chính là Kazeron, con trai của chiến thần Kuga và nữ thần Usami. Còn tôi, vẫn là một linh hồn vô danh sao?” - Tôi nói lòng đầy uất ức.

"Tôi đã chết, cơ thể tôi cho cậu, linh hồn này cũng có thể nhưng tôi muốn cậu hứa một điều.” - Kazeron nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Điều gì?” - Tôi nhìn thẳng cậu ta như xác nhận.

"Giết hết những kẻ đã hãm hại gia đình tôi. Những kẻ đấy bây giờ vẫn còn sống. Hơi thở bọn chúng vẫn còn tồn tại, tôi không thể quên.” - Ánh mắt Kazeron trở nên hung hãn.

"Họ quá mạnh, tôi chỉ sợ bản thân không thể làm được.” - Tôi phân vân.

“Chỉ cần cố hết sức là được.” - nói xong, Kazeron đưa tay ra.

Tôi cũng đưa tay ra. Cả hai bàn tay chạm vào nhau. Linh hồn chúng tôi hòa làm một. Bên trong cơ thể xảy ra biến dị lớn. Cơ thể nhất thời chưa thích ứng liền đẩy hết chỗ sức mạnh linh hồn dư thừa ra ngoài. 

Từng đợt xung kích mãnh liệt liên tục thoát ra.

Ngài Elfhino nhìn thấy lo lắng. Đôi mắt ngỡ ngàng như chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Lúc này ngài dần mất bình tĩnh, trên trán thoáng đẫm mồ hôi.

Huyết mạch của thần chiến tranh dần thức tỉnh, lập tức giúp tôi khống chế ma lực dư thừa chuyển lại vào trong. 

Huyết mạch của thần cây cỏ thức tỉnh, toàn bộ khu rừng của tộc elf liền phản ứng lại. Chúng như trở thành lá phổi của tôi, thay tôi hấp thụ ma lực của cả khu rừng. Những cái cây ở gần tôi biến đổi cực mạnh, rễ chúng trở nên cứng chắc rồi đâm sâu qua lớp tường làm bằng ngọc bên dưới lòng đất. 

Động tĩnh lớn khiến ngài Elfhino toát mồ hôi lạnh. Ông dịch chuyển lên bên trên tòa nhà quan sát. Đậm vào mắt không là cảnh tượng cả khu rừng đang hút lấy hút để ma lực trong không khí. 

Lúc này những chiếc rễ bên dưới hóa thành cánh hoa, ma lực liên tục phát tán ra bên trong mật thất và đều bị tôi hấp thụ.

Xem ra chìa khóa của cơ thể chính là linh hồn của Kazeron. Cảm nhận từng dòng ma lực điên cuồng chảy vào cơ thể, tôi không bị động để chúng truyền vào nữa mà chủ động hấp thụ tất cả chúng. Trong phút chốc, ma lực của cả khu rừng trở nên run động dữ dội. Ma lực trong những phiến ngọc của ngài Elfhino dần bị tôi hút sạch, chúng lộ ra một luồng khí kỳ lạ chẳng phải ma lực. Kazeron gọi đó là linh lực, một loại lực nuôi dưỡng linh hồn. Nhưng công dụng có thể nhiều hơn thế.

Bên trên đầu tôi lúc này chính là dị tượng thiên địa, lôi phạt. Linh hồn của tôi đã lên được cấp tám sau khi hấp thụ ma lực của cả khu rừng. Bình thường cấp bảy đã dẫn tới dị tượng, nhưng tôi nhảy hai cấp. Dị tượng lần này đáng ra xuất hiện hai cái. Nhưng chỉ có những đám mây trên trời là liên tục tích điện. 

Tôi lúc này đã cảm nhận được dị tượng bên trên. Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mục đích của tôi không chỉ có vậy. Hấp thụ luôn linh lực bên trong các phiến ngọc dưới mật thất. Tôi cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ.

Lấy linh lực nuôi dưỡng linh hồn của chính tôi, lần này một phần ký ức của tôi đã trở về. 

Tôi là một đứa trẻ được sinh ra trên chiến trường ngoài giới. Chiến trường ngoại giới là nơi có sự hỗn tạp sức mạnh đến từ nhiều thế giới khác nhau. Khiến cho tôi từ khi sinh ra đã tiếp xúc với nhiều loại sức mạnh khác nhau. Linh lực ở đây, chính là một loại sinh lực của tu sĩ tu tiên trong một thế giới khác.

Hấp thụ hết mọi thứ có thể hấp thụ. Tôi đứng dậy giữa mật thất có phần đã vỡ nát. Cảm xúc của tôi lúc này trở nên vô cùng thiện chiến.

Tôi dịch chuyển lên phía trên tòa nhà bằng đá của ngài Elfhino, giờ đã bị hư hỏng do run chấn của tôi. Ngước lên trên nhìn những đám mây đang tích điện dữ dội. Tôi không vội vã mà chỉ quan sát chúng. Lôi phạt của cấp bảy và tám hòa lẫn nhưng chưa có pháp tắc trừng phạt đi kèm nên chúng là những luồng sức mạnh thô được điều khiển bởi thế giới. Tôi tò mò, tôi cho trí lực và bên trong ma lực. Cho ma lực hóa thành một tia sét. Ném tia sét thẳng vào lôi phạt, ngay lập tức bị hấp thụ, nhưng trí lực thì không. Nhận ra đã đánh cược đúng. Tôi điều khiển lôi phạt trở thành từng dòng diện xoay theo vòng. Tôi lao vào giữa, chuyển hóa lôi phạt thành ma lực rồi hấp thụ tất cả. Linh hồn tôi thăng lên cấp chín.

Một dị tượng khác hiện ra không gian quanh tôi bắt đầu rạn nứt, kiểu dị tượng này thì không thể chuyển hóa thành ma lực. Tôi liên tục tránh né những vết nứt xuất hiện ngẫu nhiên xung quanh tôi. Sau đó tôi bị những vết nứt bao vây, chúng cùng vỡ ra đẩy tôi vào chiều không gian khác. Nơi này chẳng có gì cả, tôi còn không thể thở. 

Tôi suy đoán, các vết nứt không gian hẳn phải có một lực nào đó tác động mới khiến chúng vỡ ra như thế được. Nói là làm, tôi truyền trí lực đến gần những vết nứt dò xét. Tôi phát hiện ra pháp tắc đang ẩn dưới lớp không gian đó. Nhìn ra những pháp tắc đang chạy xung quanh như những đường chỉ, tôi đưa trí lực thâm nhập vào và dò xét. 

Tôi nhận ra pháp tắc giống như quy luật tự nhiên của thế giới. Nhưng được năng lực siêu nhiên nuôi dưỡng khiến chúng mang trong mình những khả năng dị thường.

Tận dụng điều đó, tôi mô phỏng một pháp tắc không gian của thế giới, mở ra một con đường không gian khác để quay về.

Trở về ngôi làng của người Elf, tôi nhìn thấy ngài Elfhino đang dùng ma thuật củng cố lại ngôi làng trước dị tượng không gian. 

Nhìn thấy bản thân đã ảnh hưởng những người xung quanh. Tôi rời đi tới một nơi xa, suốt quá trình bay, những vết nứt vẫn không ngừng di chuyển và nhằm vào tôi. Trước sự ép bực liên tục, tôi giải phóng ma lực bao trùm hoàn toàn không gian xung quanh. Đưa trí lực dò xét toàn bộ không gian, các pháp tắc vẫn không ngừng điều khiển không gian xung quanh tôi. Tôi đan ma lực lại thành luật, triệu hồi một ma thuật mô phỏng pháp tắc. Dẫn ma thuật mô phỏng của bản thân vào pháp tắc, tôi bắt đầu phân tích. Những pháp tắc do thế giới tạo ra đều được nuôi dưỡng bởi ma lực xung quanh, nếu tôi rút sạch ma lực xung quanh thì chúng sẽ xé toạc không gian để mang ma lực từ nơi khác đến. Đã vậy thì chính quy luật pháp tắc của thế giới này mới là đối thủ của tôi.

Lúc này, không gian bỗng biến động mạnh mẽ. Chúng không nứt nữa mà trực tiếp vỡ nát thành những mảng lớn. Tôi liên lục lướt qua những vụ nổ, rồi một khoảng không bỗng dưng trở nên trộn một cách kỳ lạ. Không gian vỡ thành mảnh, những mảnh đó liên tục chồng chéo lên nhau tạo thành hình một con rồng. Nó lướt qua đâu, không gian ở đó sẽ rách ra. Tôi dùng ma lực của bản thân, điều khiển chỗ không gian chưa bị pháp tắc của thế giới điều khiển. Đem tất cả chúng quấn lại thành thành một sợi dây khổng lồ, trói lấy con rồng. Nhìn thấy sự hung hãn của pháp tắc, tôi biết không thể kéo dài. Một dạng năng lượng phức tạp như vậy chắc chắn phải có thứ gì đó điều khiển từ xa, hoặc mắt trận. Tảng trí lực ra xung quanh dò xét, cuối cùng cũng nhìn thấy một mắt trận nằm sâu dưới lòng đất. 

Tôi cười lên như bái phục sự âm hiểm của thế giới, sau đó liền khống chế cả khu rừng, điều khiển rễ của chúng tới gần mắt trận rồi hấp thụ nó. Chỉ vài phút sau đó, con rồng không gian phá nát sợi dây, xông thẳng vào tôi hết tốc lực. Tốc độ của nó nhanh đến mức chẳng kịp chạy. Chỉ có thể đưa tay chống cự, con rồng có vẻ không thể trụ lâu. Nó ngừng lao vào mà quấn lấy tôi ở giữa. Tôi dùng ma lực liên tục tạo ra một lớp khiêng ngăn cách giữa tôi và nó. Con rồng gầm lên một tiếng rồi phát nổ. Vụ nổ thổi bay cả khu rừng và cả tầng đất đá nằm sâu dưới lòng đất. Lộ ra một chiếc hố khổng lồ và sâu thăm thẳm. Vụ nổ khiến tôi mình đầy vết thương, những vết trầy rải khắp cơ thể, có nơi bị cháy, nơi thì đã đen đi còn bốc lên mùi khét thân thuộc đến sợ hãi. Cảm thấy cơ thể mất sức, tôi cố tìm một nơi để nghỉ chân. Chân tôi vừa chạm được đất thì cảm thấy choáng váng, cảm giác này như chuẩn bị ngất. Tự hỏi bản thân đã ngất đi bao nhiêu lần, ý thức tôi dần mờ đi rồi ngã quỵ.