Hành trình này, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn thiện nó nếu chỉ đi một mình.
“Kuro, con còn nhớ những gì ta đã dạy về cấp độ linh hồn chứ?” - Cha Oya tay cầm quyển sách, bước qua lại trước mặt Himino, Zaki, Usami và tôi. Dưới ánh nến mờ ảo của căn phòng, chúng tôi vẫn chăm chú nhìn vào ghi chép của mình trên tờ giấy và lắng nghe những lời giảng đầy tâm huyết của cha.
“Dạ, con nhớ ạ. Cấp một tới ba là sơ cấp, đây là cấp độ tiếp cận khả năng sử dụng linh hồn. Cấp bốn tới năm là cấp độ phát triển linh hồn. Ở cấp sáu sẽ phát triển ra một năng lực đặc biệt cho riêng linh hồn. Ở cấp bảy tới chín là giai đoạn linh hồn dần tiếp cận và kiểm soát không gian. Khi đạt tới cấp mười, sẽ tiếp cận với pháp tắc của thế giới.” Tôi chăm chú vào tờ giấy đã ghi chép trên tay mà trả lời.
Cha Oya khẽ cười, ông bước tới gần tôi rồi ân cần hỏi. “Nếu như tu luyện linh hồn từ cấp một tới chín chỉ cần dung nạp ma lực của trời đất để tiến hóa linh hồn, thì muốn thăng lên cấp mười” Ông ngập ngừng. Mắt liếc vào tờ giấy trên tay tôi và rồi giật lấy nó. “...phải làm thế nào?”
Mất đi tờ phao trên tay, thoáng chốc lúng túng khiến tôi gạt bỏ suy nghĩ mà trả lời. “Dạ là đi học ạ. Đi học giỏi như ông sẽ lên được cấp mười.”
Cha Oya lắc nhẹ đầu, cuộn quyển sách trên tay lại rồi gõ vào đầu tôi nhẹ nhàng. Cú gõ phát ra tiếng, khiến tôi có chút đau nhưng vẫn không thấy khó chịu.
“Con nên học bài lại đi. Himino, con nói xem.” Mắt của cha Oya nhìn về phía Himino ân cần hỏi.
“Dạ thưa cha, muốn đạt được cấp mười tu hồn cần phải điều khiển được ít nhất một pháp tắc của thế giới.” Mắt Himino hướng về phía Isami, cô bé Isami lại tinh nghịch dấu đáp án dưới quyển vở.
Cha Oya thở dài, ông kéo tai Himino và Isami, hai đứa trẻ hét lên vì đau khiến cả căn phòng càng trở nên ấm áp.
***
Tiếng nói của cha Oya thưa dần, Elfan thoáng rút mình lại trên người tôi đã đưa tôi về với thực tại.
Tôi tỉnh dậy trên cánh đồng cỏ bao la từng cơn gió thổi qua lay chuyển cá cánh đồng như tạo ra những cơn sóng. Elfan đang yên lặng ngủ say trên người tôi, nhìn vào khuôn mặt em trong khi nghỉ ngơi khiến tôi cảm thấy bình yên. Tôi ngồi thẫn thờ, tay vuốt lấy mái tóc Elfan.
Gia đình của tôi, không biết nếu họ còn sống. Bây giờ họ có thể đang làm gì?
Lòng tôi suy nghĩ về những điều khi nhỏ cha Oya đã dạy. Công đoạn tu luyện linh hồn từ cấp một tới chín có thể nói là rất đơn giản nếu có tài nguyên. Nhưng chỉ khi tiến tới cấp mười thì mới có thể xem là tiếp cận sức mạnh thật sự của thế giới này. Nếu đã vậy, “Mình nên tìm cách đột phá cấp mười trước khi quay về.” Dòng suy nghĩ trở thành tiếng một cách bất cẩn.
Elfan đang nằm trong lòng tôi cũng lên tiếng. “Em thấy như vậy cũng được, nhưng làm thế nào để tiếp cận pháp tắc của thế giới?”
Tay tôi vẫn vuốt ve mái tóc Elfan vô thức. “Anh cũng không biết, nhưng anh đã có cơ hội tiếp cận hai loại dị tượng của pháp tắc trong lúc đột phá cấp bảy, tám và chín. Nếu anh nhớ lại, không biết có giúp ích gì không?” Tôi nhìn lên bầu trời vẫn còn sẩm tối.
“Mẹ em từng nói, cấp mười khi đột phá cần điều khiển thuần thục một pháp tắc nào đó, rồi dùng chính pháp tắc đó truyền ma lực vào bản thân.” Elfan dúi mặt vào lòng tôi. Em vẫn không có dấu hiệu muốn ngồi dậy.
“Anh đã từng hấp thụ hai lần trừng phạt của pháp tắc. Chỉ cần anh có thể truyền trí lực của bản thân vào pháp tắc đó, anh sẽ cảm nhận được dòng chảy của chúng. Việc điều khiển chúng, anh nghĩ có thể nắm vài phần.” Tôi đang vuốt ve mái tóc của Elfan thì em ngồi dựng dậy. Hai mắt nhìn tôi trợn tròn.
“Anh nói gì? Anh truyền trí lực vào pháp tắc?” Elfan nắm lấy cổ áo tôi, khuôn mặt giận dữ. “Anh có biết pháp tắc của thế giới này do trí lực của chính thế giới điều khiển. Tí trí lực của anh làm sao có thể điều khiển được nó? Hơn nữa điều này rất nguy hiểm. Là ai đã dạy anh làm như thế?” Em lớn tiếng, đôi tay khẽ run. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhìn thấy sự lo lắng của Elfan, tôi chợt nhận ra bản thân đã điều gì đó không hợp lý.
Tôi ôm lấy Elfan nhẹ nhàng, giọng tôi hạ xuống. “Em đừng lo như vậy, lúc đó anh chỉ cảm thấy muốn biết tại sao pháp tắc lại hình thành như vậy. Nên đã truyền trí lực ra thăm dò. Chỉ không ngờ có thể khống chế được nó.”
Tay Elfan vẫn không ngừng run rẩy, em lại dúi mặt vào ngực tôi chẳng để tôi thấy được khuôn mặt của em. Giọng em khẽ run. “Trên thế giới này chỉ có hai trường hợp từng thử dùng trí lực để thăm dò pháp tắc. Cả hai trường hợp đó được ghi trong sách đều cho ra một kết quả. Người dùng trí lực thăm dò đó…” Em im lặng, một lúc lâu mới nói tiếp. “...đều đã qua đời vài ngày sau đó vì linh hồn bị tổn thương mà không hề hay biết.”
Nghe thấy điều này, lòng ngực tôi bỗng đập mạnh lên chẳng thể kiểm soát. Còn có nhiều chuyện chưa làm, tôi sao có thể ngã ở đây được? Từ ngày đột phá cấp chín tới hôm nay đã ba ngày. Nếu vài ngày như lời Elfan chính xác, có lẽ sinh mệnh của tôi không còn dài.
Elfan ôm tôi thật lâu, em nói. "Chúng ta quay về làng Elf. Nhờ ngài Elfhino giúp đỡ.” Vừa nói xong, em ngập ngừng. Đôi mắt Elfan tối đi, giọng điệu ngây ngô ban đầu giờ đây trở nên u tối và tuyệt vọng.
Từ phía xa, một đám mây bão đang kéo đến. Có lẽ trời đã sắp mưa. Elfan co rúm trong lòng tôi chẳng muốn di chuyển. Tôi không ngờ mình đã khiến em lo lắng đến vậy. Vì sự ngây ngô của tôi mà khiến cả hai phải đối diện sự chia ly vĩnh viễn. Những giọt nước bắt đầu rơi, từng giọt rơi thẳng vào người càng khiến hai chúng tôi nặng nề hơn. Nếu lúc nhỏ tôi chịu chú tâm học những gì cha Oya đã dạy, có lẽ không làm ra điều ngu ngốc thế này. Cơn mưa bắt đầu như trút nước, cả tôi và Elfan đều đã ướt sũng. Tôi muốn bế em đi nơi khác trú mưa, nhưng em vẫn đè tôi xuống ở đó. Em chỉ im lặng, những giọt mưa lăn trên má che đi những giọt nước mắt âm thầm. Tôi chỉ biết im lặng ôm lấy em để hối lỗi.
"Đi thôi, làng Elf đã chuyển tới nơi khác. Nơi đó quá xa để đi lúc này. Chúng ta về ngôi nhà ở vách đá.” Giọng Elfan hạ thấp, cả cơ thể em bỗng nhẹ tênh không một chút sức lực.
Tôi gật đầu. Chẳng nói gì. Chỉ bế Elfan rồi mang theo mọi thứ quay trở về ngôi nhà bên vách đá của chúng tôi.
Mất một ngày đi, mất một ngày về. Ngôi nhà vẫn như cũ không có gì đổi mới. Elfan nắm tay tôi đi thẳng vào nhà. Không chần chừ, em xô tôi ngồi xuống nền nhà lạnh giá. Trời bên ngoài đã bắt đầu tối.
“Em không thể giúp anh kiểm tra cơ thể. Nhưng anh có thể tự mình kiểm tra. Hãy thử dùng trí lực của anh dò xét toàn bộ linh hồn của chính anh xem thế nào. Em sẽ đi luyện thêm thuốc cho anh bồi bổ linh hồn.” Nói rồi Elfan rời đi vào căn phòng em thường dùng để luyện thuốc.
Lúc này tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng nếu để Elfan luyện thuốc một mình như vậy. Không biết em sẽ cho thứ gì vào thuốc. Thấy bản thân suy nghĩ thừa thãi, tôi chấn chỉnh bản thân.
Dùng trí lực của bản thân thăm dò chính linh hồn của mình. Tôi bất ngờ vì nhìn thấy những thứ chưa từng được học. Tôi thấy được trên linh hồn của tôi, mỗi giác quan nối liền với một vòng dây pháp tắc. Tôi có tổng cộng chín vòng, năm vòng tượng trưng cho ngũ cảm, một vòng cho cảm xúc, một vòng như đang cố gắng phong ấn thứ sức mạnh gì đó mà trí lực của tôi cũng không thể chạm tới. Hai vòng còn lại, một vòng to quanh lấy cơ thể tôi, nó mang sức mạnh của pháp tắc tồn tại, vòng còn lại đang quanh lấy vòng kia và nó mang pháp tắc tiêu biến. Từng giây trôi qua, tôi cảm nhận rõ sự tiêu hao của pháp tắc tồn tại. Dùng trí lực thăm dò pháp tắc càng thúc đẩy nhanh sự phát triển của pháp tắc tiêu biến trong linh hồn tôi. Cơ thể dần mất ổn định, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đầu óc tôi dần mất đi sự tỉnh táo. Âm thanh và tầm nhìn xung quanh cũng trở nên mờ ảo. Duy chỉ có tinh thần của tôi vẫn cứng rắn. Tôi không muốn chết, cũng không được chết, ít nhất là bây giờ tôi vẫn chưa làm xong lời hứa với Elfan. Tôi phát điên, dùng trí lực khống chế pháp tắc tiêu biến. Những gì pháp tắc này đang hấp thụ đều chuyển thành ma lực giải phóng ra xung quanh. Nó cũng hấp thụ luôn một trí lực của tôi khi cố khống chế nó. Pháp tắc tồn tại đang trở nên mong manh. Biết không còn nhiều thời gian, tôi dùng phép thuật điều khiển khu rừng xung quanh hấp thụ ma lực vào cơ thể, đồng thời khống chế ma lực bị tiêu biến đào thải ra bên ngoài quay trở về. Lấy ma lực vệt thành pháp tắc như cách tôi đã từng dùng, tôi không ngừng tự dùng ma lực để bổ sung pháp tắc tồn tại của bản thân. Nhưng lượng ma lực xung quanh dần khô cạn, ma lực hấp thụ ngược lại từ pháp tắc tiêu biến cũng đã tiêu hao phần nào bởi pháp tắc tiêu biến. Elfan nhìn thấy động tĩnh lớn nên đã ra ngoài và quan sát tôi. Ánh mắt em ngập tràng lo lắng, nhưng khi nhìn thấy tôi đang tranh đấu với thế giới để giữ mạng. Em lặng lẽ bên cạnh luyện thuốc. Từng viên thuốc một vội vã luyện ra lập tức được cho vào miệng tôi.
Sau vài tiếng chống chọi, dù được Elfan liên tục bổ sung ma lực bằng thuốc nhưng cơ thể tôi vẫn dần thiếu ma lực mà trở nên yếu dần đi. Ngũ cảm của tôi vốn đã rất mờ nhạt, nay hơi thở là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy mình còn sống cũng yếu dần đi.
Tôi mất dần cảm giác với xung quanh, chỉ có trong lòng một suy nghĩ mà quyết tâm không buông bỏ. Tôi phải bảo vệ Elfan, báo thù cho ngài Rangar, tìm gia đình thất lạc và cả giúp Kazeron đòi lại công bằng. Mọi lí do sống lúc này như một nguồn lực vô hình níu kéo tôi ở lại.
Một lúc sau, một viên thuốc khác được đưa vào miệng tôi. Pháp tắc tồn tại của tôi ngay lập tức được cứu giãn, tận dụng thời cơ tôi biến đổi pháp
tắc tiêu biến từ tiêu biến sự tồn tại của tôi thành pháp tắc tiêu biến trạng thái tê liệt ngũ quan của tôi lúc này. Thời điểm pháp tắc tiêu biến đã biến đổi. Trí lực của tôi cũng tiêu hao quá nhiều mà ngất đi. Trước khi ngất, tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo không ngừng ầm ỉ lên trong lòng. Dự cảm một điều xấu sắp xảy ra.